Blog Radio 227 mời bạn tiếp tục theo dõi phần kết của truyện ngắn Ghét, thích, yêu, cưới – gửi từ tác giả Tăng Hà Vân
5h chiều, chuông điện thoại reo, cô bắt máy với chất giọng lịch sự và nhỏ nhẹ nhất có thể khi thấy số lạ gọi đến:
- Alô!
- Này cô, sao cô không rep tin nhắn của tôi, có biết như thế là bất lịch sự lắm không?
Cô bị làm cho giật nảy mình trước một tràn phát ra từ loa điện thoại,
định thần và nhớ ra chắc chắn đây là chủ nhân của cái tin nhắn cộc lốc
khi sáng.
- Xin lỗi anh, trước hết anh nên từ từ và nhỏ nhẹ với con gái một
chút. Thứ hai, tôi không có thói quen rep tin nhắn của người lạ, ít ra
anh cũng nên tự giới thiệu anh là ai khi nhắn tin cho tôi chứ. Thứ ba,…
Ở đầu dây bên kia:
- Ồ, sorry cô, tôi quên mất cô không có số tôi, tôi là Trường đây.
Chúng ta cũng nên bắt đầu làm quen để vui lòng người lớn chứ nhỉ!
Ôi cái giọng vừa bỡn cợt vừa khiêu khích làm cô không thể nào chịu được. Bằng giọng nói lạnh lùng nhất có thể, cô nói:
- OK! Tôi sẽ đến đúng giờ – Và gập máy trước. Cô vẫn chưa hết bực tức với cái lối xã giao khó chịu của con người đó.
7giờ 5 phút, Memory Coffee.
- Hi anh!
- Cô đến muộn 5’.
- Chờ đợi chả phải là diễm phúc của đàn ông con trai sao? – Cô nói hơi cao giọng.
- Có lẽ thế.
Một anh chàng bồi bàn khá điển trai cất tiếng hỏi và chìa Menu ra trên bàn.
- Cho anh một đen nóng và một chocolate nóng nhé.
- Sao anh không hỏi tôi uống gì mà đã gọi thế. – Cô lại bực tức nói.
- Vì đa phần phụ nữ tôi gặp đều gọi chocolate cho lần gặp đầu tiên, như một cách thu hút người đối diện.
- Nhưng tôi không phải tuýp phụ nữ đó. Anh ơi, xin lỗi nhé, cho em đổi chocolate thành nước ép bưởi nhé. Cảm ơn anh.
- Cô là người đầu tiên tôi gặp không thích chocolate, đa phần con gái đều thích những gì liên quan đến cái thứ đen và đắng ấy.
- Tôi thích hoa quả hơn, và vì đơn giản là nó giúp tôi “hạ hỏa” trong
một số trường hợp. – Cô nói và nhìn thẳng vào mắt anh thách thức.
- Cô có vẻ không quá hiền lành như ba mẹ tôi vẫn kể nhỉ.
- Anh chỉ có thể biết rõ một con người khi tự mình tiếp xúc. Vả lại
tôi rất hiền lành đấy chứ, chỉ là với một số rất ít đối tượng thì, thật
là không thể nhân nhượng.
- Thôi thế này đi, tôi sẽ nói thẳng. Tôi đã có người yêu ở bên kia.
- Cái này tôi biết. Đa số dân du học đều thế cả, không những 1 người yêu mà là nhiều. – Cô cắt ngang.
- Một điều nữa đó là tôi cũng không thích bị gia đình sắp xếp trong
chuyện tình cảm. Thứ 3, có vẻ sau vài lần nói chuyện, tôi và cô cũng
không hợp nhau cho lắm nhỉ.
- Anh cũng cảm thấy điều đó rồi à?
- Tuy nhiên, tôi muốn cô hợp tác, ý tôi là, có lẽ vài tháng nữa tôi
sẽ quay về Mỹ. Tôi muốn trong thời gian này, tôi và cô sẽ giả vờ hẹn hò
nhau, giả vờ làm một nice couple trước mặt gia đình tôi, đặt biệt là mẹ
tôi. Chắc cô biết bà đang không được khỏe, và nếu thấy chuyện của chúng
ta có tương lai thì sức khỏe của bà sẽ được cải thiện rõ rệt. Tôi nghĩ
một người quan tâm và biết suy nghĩ như cô sẽ hiểu ra vấn đề này, tôi
không nói sai chứ?
Cô nhìn anh, ánh mắt trống rỗng. Trước khi đến, cô đã chuẩn bị trước
tư tưởng rằng anh sẽ làm cô cảm thấy khó chịu trước những lời nói khiếm
nhã hoặc gì đó đại loại như thế. Nhưng với lời đề nghị này, quả thực
ngoài sức tưởng tượng của cô.
- Thế nào? Tôi rất ít khi hạ mình năn nỉ người khác, nhưng nếu như đó
là vì mẹ tôi, tôi vẫn phải làm. Tôi hứa sẽ khéo léo kết thúc trò chơi
này trước khi quay về Mỹ, và cô sẽ không phải giải thích gì với gia đình
tôi cả, mọi chuyện đó tôi sẽ lo liệu.
Đầu óc rối tung, một bên cô ghét anh kinh khủng, sao trên đời này lại
có con người trơ trẽn đến thế. Một bên cô không muốn vì mình mà bác gái
lại thêm đau nặng, dẫu sao nếu xét đến cùng, cũng nhờ có 2 bác vun vào
mà ba mẹ cô mới lấy nhau, mới có cô tồn tại ngay lúc này. Có lẽ anh ta
quá cao tay khi đã đánh vào điểm yếu của cô, sống quá cảm tính.
- Thôi được, tôi rất quý gia đình anh, và tôi cũng không muốn mình
quá ích kỉ mà không đáp ứng được điều mà 2 bác mong muốn. Vả lại, hiện
tại tôi không yêu ai, nên sẽ đảm bảo anh được an toàn, không bị ai đánh
ghen. – Cô nuốt khan, đưa ra quyết định như một cái máy, không quên
buông một câu châm chọc.
- Okie vậy đi. Thanks cô. Nhưng tôi có một điều muốn nhắc nhở cô
rằng. Khi chúng ta giả vờ yêu nhau, hãy cứ tỏ ra thật vui vẻ và thân mật
với nhau, có điều cô đừng tin vào những gì tôi nói. Được chứ?
- Okie! – Cô thẫn thờ nhìn ra mặt sông được nhuộm một màu vàng từ đèn
Nê-ông của quán, lòng dấy lên một cảm giác rờn rợn, giống như lúc còn
nhỏ, biết trò chơi đua xe dẫu rất mạo hiểm nhưng vô cùng lôi cuốn, muốn
được đi đến đích cuối cùng.
Một sớm mai nắng rất vàng, gió rất nhẹ….
“Coffee, cigarette, not my style…”
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc kéo cô dậy sau một đêm dài mộng mị
với những suy nghĩ đan chồng nhau về trò chơi mà cô đã lỡ bắt đầu.
- Em đã dậy chưa? Anh đang ăn sáng với cả nhà. Mẹ bảo chiều nay đón em sang nhà anh ăn tối chung với cả nhà. Em rảnh chứ?
- Dạ, em rảnh!
Cô ngái ngủ trả lời, bỗng thấy hơi bất ngờ vì cái giọng nhỏ nhẹ đầy
tình cảm kia. Đặc biệt là đã đổi từ tôi – cô sang anh – em. Nghe đến là
thất kinh.
- Vậy chiều nay anh đợi em trước trường rồi đưa em sang nhà luôn nhé,
okie bye em – Anh ta vẫn cộc lốc một mình sắp xếp mọi thứ. Cô thở dài
và lật đật bước xuống chuẩn bị đi học.
Chiều tan học sớm hơn mọi khi, cảm giác đứng chờ một người đàn ông
nào đó ngoài ba và anh trai đến đón mình, thật khác. Cô lắc đầu xua tan
đi cái suy nghĩ vẩn vơ đó, tự nhủ rằng không được suy nghĩ lung tung,
hãy cứ coi như mình đang làm việc, khi xong việc về nhà thì không nên để
ý đến nó nữa. Đang loay hoay cố thoát khỏi mớ suy nghĩ đó, anh chợt
xuất hiện, mở cửa xe và ấn đầu cô vào trong, sao anh ta lại đối xử với
con gái như thế cơ chứ.
- Tôi muốn mua cho bác một bó hoa, anh ghé vào tiệm hoa phía trên kia giúp tôi.
- Cô có vẻ như muốn cố gắng cho trò chơi này lắm nhỉ, biết lấy lòng mẹ tôi ngay từ lúc đầu đấy.
- Tôi chỉ muốn làm bác vui thôi, tôi làm điều này vì tôi và vì bác, không phải vì anh.
- Vậy thì tùy cô vậy, mục đích cuối cùng là để mẹ tôi tin chúng ta đang yêu nhau mà thôi.
Cô và gia đình anh đã có một bữa tối thật ấm cúng và vui vẻ, mọi việc
diễn ra thật tự nhiên. Cô và anh không chút đối đầu như khi chỉ có 2
người, rất hòa hợp và đôi lúc còn tình cảm đến mức dễ thương. Cô không
nghĩ rằng mình có thể làm tròn vai trong lần đầu tiên đến như thế. Cứ
thế cô bị cuốn vào cuộc chơi mạo hiểm hết ngày này đến ngày khác, cứ như
những cặp đôi yêu nhau khác. Anh bảo cô rằng 2 người phải gặp nhau
thường xuyên, làm những gì mà người ta khi yêu nhau vẫn hay làm, có thế
mới không bị người khác nghi ngờ. Chính vì thế, những ngày này, mỗi lần
anh đón đưa cô đi học về, đưa đi chỗ này, rồi dạo chỗ kia, khiến cho
không khí giữa 2 người không còn căng thẳng như trước. Cô đã trở về con
người dịu dàng và biết quan tâm như trước kia. Anh – chính vì thế, cũng
không có lý do gì nói những lời làm tổn thương cô. Chỉ có điều dù những
lời ngọt ngào anh nói với cô trước mặt gia đình, hay những lời rất bình
thường anh nói mỗi khi 2 đứa gặp nhau với cái cớ là “tập duyệt”, cô vẫn
biết là không nên tin.
Đã 2 tuần từ ngày cô nghiễm nhiên trở thành người yêu của anh, cô vẫn
đến nhà thăm mẹ anh, chơi với đứa cháu nhỏ mới chập chững biết đi của
anh. Gần như cô thấy mình thân thuộc với nơi đây, nhiều khi cô nghĩ rằng
nếu sau này kết thúc mọi việc, cô vẫn muốn được đàng hoàng đến ngôi nhà
này, bởi vì ở đây có những người cô rất quý mến.
Những buổi chiều chủ nhật thấy anh nằm ườn ở nhà đọc sách, mẹ anh
liền bảo cậu quí tử sao không sang đón cô đi chơi mà lại nằm nhà như
thế. Những lúc ấy, anh không ngần ngại chạy đến đón cô đưa đi dạo đâu
đó, rồi lại dắt về nhà ăn tối cùng cả gia đình như muốn chứng minh với
mẹ anh rằng: “À mẹ ơi, chúng con đang yêu nhau đấy.” Đôi lúc cô cũng cảm
thấy tủi thân khi nghĩ đến chuyện đó, nhưng rồi lại trách mình quá hẹp
hòi, suy nghĩ gì nhiều cơ chứ, chỉ cần làm tròn vai là được rồi mà. Tối
hôm đấy khi đưa cô về, anh có hỏi:
- Em không cảm thấy anh đối xử như thế là quá đáng với em sao?
- Không sao đâu, việc của em và anh là làm cho mẹ anh vui, là đi cho
đến đích cuộc chơi này. Anh không cần quan tâm đến cảm giác của em đâu.
Tại sao hôm nay anh lại xưng hô với cô như thế. Tại sao hôm nay anh lại để ý đến cảm giác của cô chứ. Đấy không phải là anh.
Về đến nhà, anh lập tức mở Skype để gặp Mai – bạn gái của anh ở bên
kia. Giờ này chắc Mai đã đi học về, đây là giờ cả 2 đã cùng hẹn lên mạng
gặp nhau. Về nước gần cả tháng, Trường nhớ cuộc sống du học tự do bên
kia, nhớ cô bạn gái luôn là tâm điểm sự chú ý của mọi cuộc vui, nhớ sự
sôi nổi cuốn hút của cô. Đợi mãi không thấy cô online, gọi điện thoại
cho Mai cũng không được, Trường phải bấm số thằng bạn cùng lớp với Mai ở
bên hỏi thăm nàng ra sao rồi.
Đầu bên kia bắt máy: “Cái Mai ấy à, mày bị lừa rồi i. Đợt mày vừa về
nước được mấy ngày, tao thấy nó kẹp liền với thằng Tây nào lớp bên cạnh.
Hôm qua nàng đi Bar với thằng đó khuya quá, sáng nay không đi học.”
Trường nghe tai mình ù đi, cô gái suốt ngày thề thốt rằng chỉ có mình
anh, chỉ yêu mình anh. Vậy mà anh mới chỉ rời xa cô có mấy ngày…. Hèn
gì những lần chat Skype trước, Mai cứ viện cớ bận học nên chỉ nói được
đôi ba câu qua loa, Trường chỉ nghĩ rằng người yêu giận mình vì không ở
bên nàng đón Giáng sinh cùng mà bỏ về nước. Trường nuốt khan, nước mắt
đàn ông thật khó chịu, rơi một cách khó khăn và đầy những suy tư. Tình
yêu suốt những năm dài du học anh dành cho Mai, chả nhẽ đã đến lúc cô
chán nó. Tại sao cô lại lừa dối anh như thế. Đã có những lần anh nghe
bạn cô kể lại cô đi với tay John lớp bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn tin
tưởng cô. Khi yêu, nếu không tin tưởng nhau, sẽ mất nhau dễ dàng.
Đêm thật quá dài với chàng trai 29 tuổi. Ở tuổi này, anh không còn
bồng bột, trẻ con để bắt Mai phải giải thích, bắt Mai phải khóc lóc và
xin anh tha thứ. Mọi việc đã rõ ràng như thế, anh để lại cho Mai vài
dòng tin nhắn Offine ngắn, gập lap lại và bước ra ban – công, anh để cho
gió đêm lạnh lẽo tự do quật vào người mình.
Vì Mai, anh đã bắt Vân phải đóng giả làm người yêu anh trong vài
tháng ngắn ngủi tại Việt Nam, để làm vui lòng mẹ anh, và để anh được tự
do trở lại với Mai sau khi đã kết thúc trò chơi với Vân. Nghĩ đến Vân,
anh nhớ đến câu nói mang vẻ cam chịu của cô lúc chiều, tại sao cô phải
hi sinh như thế, tại sao cô lại phải chịu đựng một con người ích kỉ và
nhiều tính toán như anh. Cầm điện thoại lên, anh biết giờ này cô đã ngủ.
Nhưng anh vẫn muốn nhắn, anh muốn sớm mai thức dậy, cô sẽ đọc được tin
nhắn của anh:
“Xin loi em, xin loi vi da bat em phai lam mot viec vo ly nhu the
nay. Tai anh chi biet suy nghi cho ban than minh, ma khong quan tam den
cam giac cua em. Anh da tung nghi rang em se nghiem nhien dong y yeu
cau cua anh ma khong nghi rang ban than minh that tro tren. Dau sao anh
cung rat muon chung ta hoan thanh tot vai dien nay. Toi mai me anh muon
gap em, 6h anh sang nha don nhe. Chuc em ngu ngoan.”
Sáng tinh mơ, cô choàng thức dậy, với tay lấy chiếc điện thoại xem
giờ, dụi mắt liên tục bởi tin nhắn của anh, gửi lúc 2h 30’. Cố gắng mở
to mắt đọc tin nhắn, cô không tin người nhắn tin này lại là anh, phong
cách nói chuyện không giống anh, lại còn nhắn lúc 2h30’ nữa chứ. Cô linh
cảm thấy có điều gì đó không ổn, con người anh không thể nào nói với cô
những điều nghe lọt tai đến thế.
Chiều muộn anh đến đón cô trong một bộ đồ khá trẻ trung và mang cảm giác gần gũi.
- Mẹ anh chỉ muốn gặp em để cho em xem một số thứ thôi thì phải. Còn
lại bữa tối bà đẩy chúng ta ra ngoài ăn riêng, tạo điều kiện cho 2 đứa
đi cùng nhau nên em không cần phải chuẩn bị tâm lí nấu nướng gì đâu.
- Vâng, may quá, cả tuần rồi không gặp bác, em cũng định ghé qua thăm bác xem sao.
Phố lên đèn, sau bữa ăn no nê tại quán quen chứ cô nhất định không
chịu vào nhà hàng như anh bảo. Cô bảo rằng cuộc đời có nhiều thứ anh
chưa biết, anh chưa thử đến bao giờ, tại sao cứ phải đến những nhà hàng
sang trọng, ăn những món ăn giàu protein đến phát ngán kia. Con đường
ven biển buổi tối vắng lặng, cứ đi vài đoạn là lại có những cặp đôi tay
trong tay lướt ngang qua. Anh và cô – cũng là đôi, nhưng lại không nắm
tay nhau.
Chợt cô nói, như muốn phá tan bầu không khí dù rất thoáng đãng xung quanh, nhưng lại vô cùng tù đọng với cả cô và anh.
- Thấy bác có vẻ tươi hơn lúc anh mới về nhỉ. Em thấy mà cũng mừng.
Anh cúi xuống nhìn cô, bắt gặp đôi mắt cười, chân thành và không giấu giếm.
- Ừ, tất cả là nhờ em đấy.
- Sao lại nhờ em tất cả, không có anh thì làm sao em diễn nó tốt được như thế chứ.
- Cảm ơn em. Anh nói bằng một chất giọng trầm ấm. Một lần nữa, cô thấy đó không phải là anh của những ngày qua.
- Sáng nay em đã đọc tin nhắn của anh. Anh đang có chuyện gì thì
phải. Nếu không đúng thì cho em xin lỗi vì đã tò mò, chỉ là em đoán thế
mà thôi. – Cô vừa nói mà hai bàn tay cứ đan vào nhau, mắt nhìn chăm chăm
xuống đất, ngượng ngùng.
- Không có gì, chỉ là đến lúc vứt bỏ một cái gì đó mình đã gắn bó rất lâu, anh cảm thấy hơi tiếc.
- Không có gì là mãi mãi, nếu như anh cảm thấy quá tiếc nuối nó, thì hãy nhặt nó lên lại và mang nó theo suốt cuộc đời mình. Còn nếu anh tìm được thứ khác phù hợp hơn, thì cũng hãy trân trọng thứ đó bằng hoặc hơn những gì anh đã dành cho cái cũ. Em
chỉ nói theo những gì em cảm nhận thôi. Nếu không đúng, có lẽ anh sẽ
nghĩ rằng em là con bé không hiểu sự mà chỉ được cái già mồm, nên anh
cũng đừng suy nghĩ những gì em nói quá.
Nói xong cô liền nhanh chân chạy trước, được một đoạn thì cô quay lại nhìn anh và cười toe, tay vẫy vẫy:
- Hy vọng là em đoán đúng những gì anh đang suy nghĩ. À còn một điều
nữa, mấy hôm nay anh nói chuyện với em rất khác, điều đó làm em hơi sợ…
nhưng em sẽ ghi nhớ nó như một điểm tốt duy nhất của anh. Đến nhà rồi,
em vào đây. Cảm ơn đã đi cùng em.
Nói hết câu thì anh đã thấy cô mất dạng sau cánh cổng cao nhà cô rồi.
Không ngờ cuộc trò chuyện bâng quơ giữa anh và cô lại rút ngắn quãng
đường về nhà đến thế. Bỗng cơn mưa đêm trút xuống, lạnh lẽo, tê tái,
nhưng anh cần nó để mang đến cho anh một cảm giác mới, một con người
mới. Anh cứ đứng đó, mặc cho các đôi khác cứ nháo nhào tìm chỗ núp, mặc
cho cơn mưa nặng hạt cứ quất thẳng vào mặt. Cô bảo những ngày này anh
rất khác ư. Anh đã nhẹ nhàng với cô hơn, dễ chịu với cô hơn, nhưng anh
nào ý thức được chuyện đó, đấy là tự nhiên nó thế.
Một ngày cuối tuần nắng trải vàng khắp nơi, anh chợt nảy ra ý định
chụp ảnh, và model có thể dễ kiếm nhất không ai khác đó là cô. Cô khá
hợp với concept lần này của anh, dịu dàng nữ tính, mặc váy đẹp, có nụ
cười sáng như nắng và đặc biệt nhất đó là… bỗng dưng anh muốn chụp hình
cô. Không khó để kéo người mê chụp ảnh như cô luồn lách hết chỗ này sang
chỗ kia để kiếm được địa điểm chụp hình ưng ý trong một ngày nắng đẹp
thế này.
Việc của cô chỉ là tận hưởng cái đẹp của khung cảnh xung quanh, còn
việc của anh đó là bắt được những khoảnh khắc rạng rỡ nhất của cô. Hai
người dường như trở nên gần gũi với nhau hơn hẳn. Hoàng hôn dần xuống
sau đỉnh núi, anh và cô lang thang trên bãi biễn ngắm hoàng hôn đỏ rực
đổ xuống mặt biển chiều.
Cô nghịch ngợm chạy theo những đợt sóng sắp đánh vào bờ, đá nước bắn
tung tóe cười thích thú như thể cuộc đời này chả có chuyện gì âu lo. Anh
đi theo sau, ngắm nhìn những trò nghịch ngợm trẻ con của cô. Bất giác
mỉm cười. Anh nghĩ mình thật đáng khinh bỉ khi chủ động ép cô vào cái
trò quái quỉ này của mình, anh chán ghét bản thân mình quá ích kỉ. Anh
sợ bức màn cuộc sống quanh cô quá mỏng manh và một ngày sẽ bị chính anh
phá vỡ. Nếu có thể, anh muốn dừng mọi việc lại, ngay lúc này, để cô có
thể lại được tự do, được vui tươi như lúc này. Gì thì gì, đã đâm lao thì
phải theo lao, anh vẫn cuốn cô theo những kế hoạch của mình để làm mẹ
anh vui.
Đã gần một tuần nay anh không gặp cô, mẹ anh cũng biết cô đang bận
rộn nên cũng không bảo anh đưa cô đến nhà chơi. Chính cô cũng phải bơi
theo đống bài vở trên trường mà hiếm khi có thời gian suy nghĩ chuyện
gì, chỉ có điều cô thấy trong nhịp sống hằng ngày của mình, cả tuần nay
dường như thiếu mất điều gì đó. Cô nhớ gia đình anh, nhớ nụ cười mãn
nguyện của mẹ anh, nhớ cái kiểu đáng yêu đến chết đi được của thằng cháu
anh mỗi khi cô đến nhà. Đang mải theo dòng suy nghĩ về gia đình anh thì
điện thoại reo, không phải anh, mà là anh trai anh. Sao lại trùng hợp
đến thế này cơ chứ, cô lễ phép bắt máy:
- Em đến ngay bệnh viện được không, thằng Trường vừa bị xe tông!
Tai cô ù đi, đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn còn nghe được loáng
thoáng tiếng khóc nấc lên của bác gái. Tim cô thắt lại, mọi thứ xung
quanh bỗng nhiên quay cuồng. Cô tung cửa chạy vội đi, chỉ biết là chạy
thôi, đầu óc hoàn toàn cứng đơ…
Anh là gì của cô cơ chứ, anh là ai mà dám làm lòng tự tôn của cô bị tổn thương mà bây giờ lại làm tim cô đau thế này cơ chứ?
Bác sỹ bảo đã qua được cơn nguy kịch, có lẽ anh sẽ hôn mê sâu mất mấy
ngày, việc làm duy nhất bây giờ đó là chờ đợi. Cả nhà anh ai cũng thất
thần, mệt mỏi nhưng đều thở phào nhẹ nhõm khi được báo tin. Suốt mấy
ngày qua, mọi người thay phiên nhau túc trực bên anh, duy chỉ có cô là
đờ đẫn ngồi suốt đây, không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ khi thì chấm
những giọt mồ hôi trên trán anh, khi thì lau tay cho anh.
Đến ngày thứ 3, vào lúc này, cách thể hiện sự quan tâm đến anh đó là
chăm chút những việc nhỏ nhất thế này cho anh. Bỗng cô cảm thấy có một
bàn tay, nắm chặt lấy tay mình, ấm áp. Cô ngước lên, ánh mắt trống rỗng
mệt mỏi, anh nhìn cô dịu dàng, khác hẳn với trước đây.
- Em ốm đi quá. Anh ở đây mấy ngày rồi.
- Dạ ba ngày rồi. Để em đi gọi bác sỹ.
- Không cần đâu, anh muốn em ngồi đây đã. – Anh khẽ siết bàn tay cô, nhưng rất chặt.
- Anh có thấy đau ở đâu không.
- Ở đây. – Anh nói rồi đưa bàn tay mình rồi đưa bàn tay lên ngực trái.
Cô nhìn anh hoang mang, vội rụt tay lại định chạy đi gọi bác sỹ.
Đang định chạy đi thì cả nhà anh bước vào, thấy anh vừa tỉnh dậy, đã
có thể nói chuyện được. Thật không thể nào tả được niềm vui sướng đó, mẹ
anh ôm chầm lấy đứa con trai khóc nức nở. Cô muốn để cho cả nhà anh
được có thời gian bên nhau, liền bước ra ngoài, tìm cho mình một góc
khuất. Cô khóc, cuối cùng ông trời cũng đã nghe những lời cô ước, những
ngày qua quả thật cô đã quá tuyệt vọng. Cô ngồi đó, chăm sóc cho anh,
nhưng không biết vì sao mình lại làm thế. Anh và cô có duyên nợ gì với
nhau mà cô đến mức suy sụp như thế chứ.
“Bây giờ chú tỉnh rồi anh mới nói, anh đã đoán biết được việc làm
của 2 đứa. Có phải 2 đứa giả vờ yêu nhau để làm mẹ vui không? Chú không
thấy thế là rất ích kỉ và quá đáng với Vân sao. Dù gì 2 nhà cũng là chỗ
thân quen, chú làm vậy sau này làm sao còn mặt mũi nhìn ba mẹ cô ấy.
Vả lại Vân cũng không xứng đáng bị chú đối xử như thế. Những ngày
chú hôn mê, con bé không chịu về nhà mà cứ ngồi lì ở đây, thẫn thờ. Nó
có lỗi gì mà phải chịu đựng như thế chứ. Anh chỉ nói vậy thôi, nếu chú
còn tiếp tục trò chơi của mình làm tổn thương con bé, thì anh sẽ không
để chú yên đâu!”
Ừ, thì ra cái quyết định hồ đồ của anh rốt cuộc cũng bị người ngoài
cuộc soi rõ, nhưng có lẽ, điều anh đáng hối tiếc nhất lúc này đó là đã
làm cô tổn thương.
Nghe có tiếng mẹ anh gọi, cô chùi nhanh nước mắt, vội vã đến bên bà:
- Thằng Trường nó tỉnh rồi, suốt 3 ngày con cứ ở đây với nó chắc đuối sức lắm. Về nhà nghỉ đi con, bác thấy con mà xót quá.
- Dạ thôi bác ạ, anh ấy tỉnh rồi để con vào xem anh ấy thế nào, mọi người cứ về trước đi ạ.
- Vậy thôi bác về rồi mang cháo vào cho nó, rồi mang cho con ít đồ ăn bồi bổ nữa. Thế bác đi nhé.
Cô bước vào phòng, không biết phải đối diện với anh thế nào. Dường
như sau việc này, cả anh lẫn cô đều có gì đó khác lắm, nhưng cả 2 đều
giấu kín nó trong lòng.
- Lúc đó anh đang đến nhà em.
- Anh nói gì cơ?
- Anh bảo lúc bị tai nạn, anh đang trên đường đến nhà em.
Cô nín thinh, hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu.
- Anh định đến kéo em đi đâu đó thư giãn để em học thi tốt hơn.
- Nhưng em đâu bảo anh đến chứ, sao anh lại đến… để rồi ra thế này –
Cô nói thế rồi bật khóc nức nở, lấy cả 2 tay đấm vào người anh mà quên
mất trước mặt mình là bệnh nhân.
Anh giằng lấy tay cô, kéo mạnh cô vào lòng.
Anh xuất viện, hôm đó cũng đã là ngày 13 tháng 2.
Hơn một tháng ở Việt Nam, anh đã quá nóng vội khi đi đến nhiều quyết định. Một tháng với quá nhiều thay đổi trong cuộc đời anh, rời bỏ một người con gái…và có lẽ quan trọng hơn, đó là quyết định sẽ ở bên một người con gái khác…đến suốt đời!
14-2
Đâu đâu trên những cung đường chính, người ta cũng bày bán nào hoa,
gấu bông, cả chocolate và đồ hand-made nữa. Một mùa nữa lại về, mùa của
tình yêu, của những trái tim đồng điệu, và của cả số mệnh. Chính anh là
người bắt đầu trò chơi này, và anh cũng sẽ là người phải kết thúc nó.
Anh sẽ không chọn chocolate, vì biết cô gái đó không thích nó. Anh sẽ
không chọn hoa, vì hoa sẽ không là vĩnh cửu.
Tối hôm đó, trên con đường biển đầy gió với ánh đèn vàng lung linh,
người ta thấy một chàng trai lồng vào tay cô gái chiếc nhẫn có hình chú
cá vàng ngậm chiếc chìa khóa. Từ đây, cô sẽ là người nắm giữ cả cuộc đời
anh, là người có thể mở cửa trái tim anh và đàng hoàng bước vào. Đêm
đó, người ta lại thấy có một chàng trai nhét vài tai cô gái chiếc tai
phone nhỏ, du dương…
“I think I’ve waited long enough,
Let enough time go by,
To know just what I need in my life.
When I look at you right now,
My heart is telling me why,
You’re the only one for me.
An’tonight, if you let me ask you this,
With Heaven as my witness:
Will you marry me?
…”
14-3
Valentine trắng. Hôm nay là ngày các chàng trai hay cô gái sẽ nhận được câu trả lời cho lời tỏ tình của mình.
Hai năm sau…
Một đám cưới ngập tràn sắc trắng với nụ cười hạnh phúc, ánh mắt đong
đầy trao nhau củ cô dâu và chú rể. Đó chính là câu trả lời của cô dành
cho anh, cho một tình yêu mãi mãi.
Blog Radio chuyển thể từ Truyện ngắn của Tăng Hà Vân
Tags : Blog Radio 227 , Blog Radio , Nghe Blog Radio
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét